Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

mua hàng Adayroi

Thiệt tình không biết nên dùng từ gì, có 2 đơn hàng một cái đặt ngày 24/11, cái kia đặt ngày 5/12, đều ghi giao hàng từ 1-2 ngày. Đơn 24/11 (đơn 1) ghi lịch giao cách đó 3 ngày nhưng chờ cả tuần không thấy gì, nhắn CSKH trên facebook thì bạn ý xin lỗi rồi hứa hẹn sẽ có người gọi điện liên hệ hẹn lịch giao hàng cụ thể. Thế nhưng chờ tới ngày 6/12 mới thấy gọi tới để ... xin lỗi vì đã hết hàng, yêu cầu mình chuyển sang sản phẩm khác (thực ra là cùng model nhưng nhà phân phối khác, giá cao hơn, Adayroi chịu phần chênh giá), ok, thế nhưng vẫn hẹn lịch giao hàng tới tận 13/12. Đơn 5/12 đặt mua vì lại mù quáng tin tưởng sẽ được giao hàng đúng lịch (8/12), tới 7/12 có việc cần dùng mang đi du lịch gọi lên tổng đài nhờ linh động giao hàng sớm vì check trạng thái đơn hàng thấy đã nằm ở kho Adayroi chờ xuất hàng đi giao. Bạn ý bảo nếu thế thì anh chịu khó nhận hàng muộn trong ngày giúp em, ok. Chờ mãi chả thấy đâu thì đt "tinh, tinh", đọc thì thấy đơn hàng tiếp tục dời sang ngày 13/12, tức là trễ hẳn 5 ngày luôn, đến nản. Ađâyrồi nên chuyển thành Ơđâurồi mới đúng.

Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2016

VB Script trong Excel

Hôm nay mới dùng thử VB để thao tác trên excel, lọ mọ cả buổi chiều rồi cũng xong, cũng không khó lắm, lưu vào đây để sau nhớ còn dùng

Script này dùng để lọc giữ liệu ở các cell đã chọn tổng hợp lại theo 3 level, nếu quen với VB rồi thì chắc sẽ mất không tới 20 phút là xong.

Sub test()

    Dim i As Integer
    Dim j As Integer
    For j = 2 To 2000
        For i = 5 To 100
            If Not IsEmpty(ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, i).Value) Then
                If ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, i).Value < 430 Then
                    If IsEmpty(ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, 2).Value) Then
                        ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, 2).Value = ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, i).Value
                    Else
                        ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, 2).Value = ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, 2).Value & ", " & ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, i).Value
                    End If
                End If
            End If
            
            If Not IsEmpty(ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, i).Value) Then
                If ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, i).Value > 429 And ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, i).Value < 755 Then
                    If IsEmpty(ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, 3).Value) Then
                        ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, 3).Value = ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, i).Value
                    Else
                        ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, 3).Value = ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, 3).Value & ", " & ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, i).Value
                    End If
                End If
            End If
            
            If Not IsEmpty(ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, i).Value) Then
                If ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, i).Value > 754 Then
                    If IsEmpty(ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, 4).Value) Then
                        ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, 4).Value = ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, i).Value
                    Else
                        ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, 4).Value = ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, 4).Value & ", " & ThisWorkbook.Sheets("report_final").Cells(j, i).Value
                    End If
                End If
            End If
                
        Next
    Next

End Sub


Thứ Hai, 18 tháng 4, 2016

Bơi và những kỷ niệm về tuổi thơ

Nhân câu chuyện đau lòng về 9 học sinh chết đuối ở Quảng Ngãi, nhiều bài báo, blog đưa ra báo động về tình trạng thiếu kỹ năng sống của trẻ em ngày nay. Tôi thấy đó không phải là vấn đề bây giờ mới có mà có từ lâu rồi, nhưng cách giáo dục trẻ em ở Việt Nam hầu như vẫn dậm chân tại chỗ, còn báo chí thì ngày càng phổ biến nên những vụ tai nạn sông nước như vậy mới ngày càng có sự lan truyền mạnh hơn. Đơn cử như trường hợp tuổi thơ của tôi:

Bố tôi sinh ra và lớn lên ven sông Ngũ Huyện Khê, một nhánh của sông Cầu, thuở nhỏ chăn trâu chơi trò đuổi bắt, đánh nhau giữa làng bên này với làng Giới Tế bên kia sông nên việc bơi lội không có gì là lạ, bơi nó cũng giống như bản năng, tuy không bài bản, chỉ là mấy kiểu bơi chó, ngụp lặn nhưng cũng đủ để cứu sống bản thân. Ông ý thức được việc quan trọng của cái sự bơi nên năm tôi 8 tuổi nảy ra ý định dạy tôi bơi. Lấy cái săm xe máy bơm vừa đủ, ông đưa tôi ra khúc kênh ven trường năng khiếu của huyện thời đó dạy bơi. Bài học của tôi là vòng cái săm đấy qua người và đập chân đập tay. Chẳng rõ bài học đó có tác dụng như thế nào vì tôi cũng chỉ bơi ở khúc kênh đó một lần duy nhất. Sau đó tôi được đưa ra tập ở cái hồ cạnh ga Kép, nơi bố tôi làm việc, cũng chỉ bơi ở đó 2 lần vì sau đó có vụ một thằng nhóc bơi rồi đuối nước bị chìm, may người ta phát hiện ra sớm và đưa lên bờ. Sau vụ đấy bố tôi bỏ hẳn vụ dạy thôi tập bơi và tôi đã tự thân vận động...

Bản năng của cậu học trò hiếu động nào chả thích trò sông nước, sát nhà tôi là một cái mương, hồi đó nó còn sâu chứ không nông toèn toẽn như bây giờ, mùa đông thì chỉ chảy như cái khe bé trong vắt nhưng tới mùa mưa thì ào ào, nhất là sau cơn mưa lớn thì đổ như suối, nước đục ngàu giống như màu nước sông Hồng sau mỗi dịp mưa lớn trên thượng nguồn đổ về. Mỗi lần đó là những ngày vui của tôi và thằng Hải hàng xóm, hai bằng bì bõm cả ngày với lý do là bắt cá, những con cá rô to bằng ngón tay cái từ đầu nguồn theo nước bơi về, rồi lại nhảy ùm xuống ngụp lặn. Có lần bị mẹ đi chợ về bắt quả tang, lôi lên vụt cho quắn đít. Sau đó đi xa hơn là ra cái hồ cách nhà tôi khoảng 300m, hồ này mùa nước cạn thì chỉ sâu khoảng 1m, nước trong vắt nhưng tới mùa mưa thì rất sâu, tôi cũng bị mẹ bắt gặp một lần ở đây và lại bị ăn trận đòn nhớ đời. Sau lần đó mẹ bắt gặp tôi "ngâm" người ở đây một lần nữa nhưng lần này không đánh vì lần đó mẹ đang bận đi làm, đến chiều tối bà có gọi tôi lại nói sẽ tha không nói với bố (nếu bố tôi biết thì sẽ đánh tôi còn đau hơn cả mẹ) và dọa nếu tái diễn thì chắc chắn sẽ không tha.

Việc "bơi" của tôi đến đây là như vậy đấy, người lớn ai cũng ý thức được sông nước là nguy hiểm nhưng hầu như không ai nghĩ tới việc dạy bơi cho con trẻ cả. Cứ mỗi lần bị đánh là tôi lại chuyển địa bàn hoạt động ra xa hơn để bố mẹ không biết, lúc đầu là cái mương sát nhà, sau đó là hồ nước cách nhà 300m và tới địa điểm tiếp theo nữa là đoạn kênh  ở đầu phía bên kia đường băng sân bay (nhà tôi ở đầu cuối sân bay - tức là địa điểm này cách nhà tôi khoảng hơn 2km) thì bố mẹ tôi không bao giờ biết được mãi cho tới khi tôi lớn và tự kể việc này ra.

Đó là thời kỳ tôi khoảng 12-13 tuổi, vào học cấp 2 thì tôi chơi với thằng Quyền gần nhà, vài lần đi chơi với nó thì nó rủ vào nhà ông bác quen ở làng Ao Rẻ. Bên hông nhà bác là con kênh nước xanh biếc lờ lững chảy. Cứ cuối tuần là tôi, nó và thằng Hải hàng xóm lại vào nhà bác chơi nhưng mục đích bơi là chính, cởi hết quần áo chỉ mặc độc sịp nhảy ùm ùm xuống làn nước xanh mát. Thời đầu chúng tôi chỉ dám mon men cạnh bờ thôi, khi nào nước xuống thì mới dám ra giữa, sau đó đôi lần tôi với thằng Hải đi, không đi cùng thằng Quyền nên ngại vào nhà bác, thế là bơi luôn ở chân cầu cách nhà bác khoảng 100m, chỗ đó có sỏi nên sạch hơn chút.

Việc dấm dúi bơi trộm ở đó kéo dài khoảng 1 năm thì tôi bắt đầu biết đạp tay đạp chân, tôi bắt đầu đạp để tự nổi và "bơi" xuôi dòng nước khoảng chục mét. Tất nhiên nói là bơi thì quá hổ thẹn vì chẳng ai dạy tôi cả, hai thằng kia cũng không biết gì để mà dạy, người lớn cũng không có. Chỉ là cố khua khoắng để nổi xuôi theo dòng nước như đang bơi mà thôi. Cũng có vài lần tôi đánh liều bơi từ bên này sang bờ bên kia, khoảng chục mét thôi nhưng di chuyển rất khó khăn vì đạp không đúng kỹ thuật.

Vào một buổi sáng nọ, chúng tôi lên trường để lao động, công việc xong xuôi mới khoảng 9giờ nên lại vào nhà bác để bơi, lần này tôi đánh liều đi ngược lên phía cầu và "bơi" xuôi theo dòng nước về phía nhà bác, lúc này tôi đã khá tự tin về trình độ "nổi" của mình nên muốn thử thách xa hơn. Thằng Quyền lúc đó đang vầy nước ở phía đích còn tôi một mình ngược lên cầu để bơi về phía nó. Tôi nhảy xuống nước và ì oạp khua khoắng tay chân để người nổi theo nước xuôi dòng, chỉ men theo bờ, cách bờ khoảng hơn một sải tay thôi nhưng vào mùa mưa nên nước khá sâu. Bơi được khoảng 30m thì tự nhiên tôi thấy đuối sức, ngay lập tức, cảm giác như có người nào đó dìm mình xuống, tôi chìm nghỉm, tay chân cố gắng khua khoắng loạn xị, vẫn chìm, và dường như tôi bị nước cuốn ra giữa dòng. Cảm giác người yếu hẳn đi trông thấy sau một hồi khua khoắng tay chân cố ngoi lên để thở, và tôi lại bị chìm lần nữa. Trong đầu tôi lúc này hình ảnh bố mẹ vụt thoáng qua như một thước phim quay nhanh, tôi nghĩ tới cảnh bố mẹ sẽ khóc thương như thế nào, sẽ đau đớn như thế nào khi đột ngột nhận được tin cậu con trai của mình chết đuối ở cái nơi nó đã bơi suốt hơn một năm qua mà gia đình không hề hay biết. Nghĩ đến đó thôi là tôi dùng hết sức bình sinh quạt chân tay về phía bên phải mà mình nghĩ đó là phía bờ gần nhất, khi tôi sắp kiệt sức thì tay tôi vớ được một cành dâu tằm, chính cành dâu tằm đó đã cứu tôi. Cây dâu mọc sát bờ kênh và tỏa những cành dâu xuống sát mặt nước cách bờ khoảng 2m, vào mùa nước lên nên một phần cành dâu bị chìm trong nước, vớ được nó tôi đưa tiếp tay kia để nắm mấy cành dâu nữa cho chắc và men theo nó vào bờ. Lúc đó tôi không còn sức để lên bờ nữa, chỉ đứng thở cũng mất gần chục phút định thần lại. Tôi không dám bơi tiếp nữa mà chỉ men theo bờ xuống chỗ thằng bạn đang đứng. Xuống tới nơi kể cho nó thì nó bảo, tao nghe tiếng đập nước của mày tưởng mày đang nghịch nước. Mịe, nghịch cái c*t, suýt nữa ngày này năm sau là giỗ đầu của tao rồi!

Tôi như sinh ra lần thứ hai, không phải do ai cứu mà do nỗ lực của chính bản thân và sự may mắn, nếu không có cây dâu đó thì cuộc đời tôi đã chấm dứt. Nhưng may mắn không phải lúc nào cũng đến. Những đứa trẻ trong vụ tai nạn vừa rồi và hàng chục vụ trên mặt báo mỗi khi hè đến là ví dụ điển hình. Sau những vụ như thế, các bậc cha mẹ càng sợ hơn và dạy bảo con tránh xa sông nước chứ rất ít người nghĩ tới việc dạy bơi cho con trẻ. Nghịch lý dần hình thành là tỉ lệ trẻ con thành phố bây giờ lại biết bơi nhiều hơn trẻ con nông thôn. Bởi vì sao? trẻ con ở quê bây giờ cũng không còn phải đi chăn trâu cắt cỏ nhiều như ngày xưa nữa, bờ đê tốt nên ngày mùa dù có phải ra ruộng thì nước cũng không ngập tới ngực nữa, ao hồ thì bị lấp gần hết, không thì cũng quây rào thả cá chứ đâu được bơi, nước sông thì cũng bẩn hơn trước, không hoàn toàn là bẩn thì rác mà còn bẩn vì hóa chất người ta thải ra làm nước từ màu đỏ phù sa chuyển sang màu đen chết chóc.

Và cuối cùng thì sự giáo dục tự nhiên theo kiểu bản năng dần được thay thế bằng giáo dục có bài bản. Đó là giáo dục có sự hướng dẫn của người lớn có chuyên môn, mà điều này thì hầu như chỉ có ở thành phố. Còn ở nông thôn thì điều đó vẫn còn rất xa vời, với sự thiếu quan tâm tới kỹ năng sống như hiện nay thì tôi nghĩ 80% học sinh tốt nghiệp 12 ra trường đời sẽ không biết bơi, và việc này sẽ còn kéo dài nhiều năm nữa nếu tư duy giáo dục vẫn còn bó hẹp trong phạm vi nhà trường với các môn nặng về lý thuyết như hiện nay.

Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2015

Giấc ngủ trưa

Chắc hẳn trong ký ức tuổi thơ của bạn nào cũng có những kỷ niệm về giấc ngủ trưa, nhất là những ngày hè oi ả. Trong ký ức của tôi về giấc ngủ trưa thời đó là tiếng ù ù của máy bay MIG, những chiếc máy bay trong biên chế của Trung đoàn 927 cứ chọn những buổi trưa nè nắng gắt để tập luyện. Thường là một chiếc bay, đôi khi hai chiếc bay cạnh nhau ngang qua bầu trời xanh ngắt tạo ra những tiếng ù kéo dài, tiếng ù ù đó rất đặc trưng mà mãi về sau này ra ngoài xã hội tôi cũng chưa từng nghe được âm thanh nào tương tự thế.
Tính rộng ra thì giấc ngủ cả trưa lẫn tối thời thơ ấu của tôi tại nơi có thể nói là ồn nhất thế giới này luôn bị đánh thức bới những thứ âm thanh mà người không quen hẳn sẽ cực kỳ khó chịu. Này nhé, mùa hè là tiếng máy bay MIG cất cánh rít chói tai, tiếng ù ù khi nó làm vài vòng trên trời. Máy bay bay suốt buổi chiều, nhiều khi bay cả buổi tối nữa. Tiếng tàu hỏa còi, tiếng bánh sắt kêu kình kịch khi lăn qua khớp nối ray. Tiếng còi xe, những đoàn xe tải nối đuôi nhau chở dưa, lợn, nông sản lên Lạng Sơn và mang đồ điện tử, hoa quả TQ về xuôi. Xe tải chạy nhiều vào ban đêm, đôi khi tôi bị đánh thức không phải vì tiếng ồn mà vì ánh đèn pha dọi qua cửa sổ. À thỉnh thoảng còn những lần tỉnh giấc khi đoàn tàu hàng dài quá, những tiếng kình kịch đều đặn tạo thành thứ âm thanh mô-nô-tôn tới mức dù đã quá quen tai nhưng vẫn cảm thấy khó chịu mà tỉnh giấc.
Ấn tượng nhất với tôi là những tiếng ồn từ đơn vị pháo phòng không, thật may mắn là những tiếng ồn đó không nhiều, mà phải gọi là tiếng nổ mới chính xác. Đó là những mùa diễn tập mà sư đoàn 3 tập hợp các đơn vị phòng không lại tại một bãi đất trống, căng lều bạt, bày trận địa phòng không, bắn đạn (gần) thật. Dù là gần thật nhưng tiếng đạn cùng ầm, uỳnh nghe như tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cái đơn vị phòng không cách nhà tôi trăm mét cũng có lần thử bắn loại đạn này, uỳnh một cái mà thằng nhóc như tôi muốn té xỉu, lá cây rơi lả tả và con chó thì hoảng sợ chạy rúc vào gầm giường.
Giờ khi đã chuyển đến sống tại chung cư một thành phố đông đúc, tiếng ồn từ nhà máy ngay cạnh kêu o o suốt ngày đêm đôi khi vừa làm tôi khó chịu, vừa cảm thấy nhớ những tiếng ù ù thuở xưa. Tiếng o o này như tiếng con muỗi vo ve bên tai 24/24, con muỗi còn tìm cách tiêu diệt được chứ tiếng ồn từ nhà máy thì chịu, chỉ có cách đóng cửa, bật điều hòa để tiếng ồn đó giảm bớt đi mà thôi. Còn tiếng ồn thuở bé, nó thoắt đến, thoắt đi như những cơn mưa rào mùa hạ, để lại những mùi ngai ngái của đất mà cả đời không thể nào quên...

Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2015

Viết thư

Hồi học lớp 7 mình bắt đầu viết thư kết bạn làm quen với các bạn ở xa, lá thư đầu tiên gửi cho một bạn gái (tất nhiên phải là gái rồi) có cái tên dễ thương Quỳnh Nhiên, chả nhớ Nguyễn Thị Quỳnh Nhiên hay Phan Thị Quỳnh Nhiên nữa, ở Phan Thiết, học trường Phan Bội Châu thì phải. Địa chỉ thì mình lấy ở danh sách độc giả trong một cuốn truyện tranh thám tử của Nhật gì đó mà không nhớ rõ tên. Sau một tuần thì có thư hồi âm do cô giáo dạy Sinh đưa lên lớp cho. Lần đầu tiên nhận được thư cảm giác rất choáng váng, hồi hộp nhưng vẫn cố dằn lòng lại để về nhà mới bóc. Nét chữ con gái con khác, nhìn biết ngay, mềm mại nắn nót ghi tên mình ở phong bì làm mình ngắm đi ngắm lại mãi không chán. Cũng do lâu quá nên không nhớ rõ nội dung nữa, đại ý bạn đó cũng rất ngạc nhiên khi có người viết thư kết bạn làm quen, bạn ý kể về gia đình có một chị gái nữa đang học cấp 3 và về bố mẹ, thành phố nơi bạn ý sống... Sau lần đó mình có viết thư lại nhưng không được hồi âm, gửi tiếp lần nữa cũng không thấy gì nên thôi.
Người thứ hai mình gửi thư là một bạn ở gần quê nội mình, cùng huyện nhưng cách quê mình khoảng hơn chục km. Chả nhớ là lấy địa chỉ ở đâu nữa. Mình nhớ bạn ý tên là Chi, Ng Phương Chi. Trong thư trả lời thì Chi cũng rất ngạc nhiên khi có người viết thư kết bạn, về gia đình thì bố Chi làm nghề lái xe, mẹ làm giáo viên cấp 2. Tuy nhiên sau lần hồi âm duy nhất đó cũng không thấy bạn ý trả lời tiếp lần nào nữa. Sau hai lần bị như vậy mình lờ mờ đoán ra các bạn ý hoặc bố mẹ các bạn ý không muốn duy trì kiểu làm quen kết bạn qua thư như thế, sợ ảnh hưởng tới việc học. Thời đó theo quan điểm của rất nhiều người lớn viết thư kết bạn rồi yêu đương này nọ chỉ tổ tốn thời gian, ảnh hưởng tới việc học, túm lại là không tốt :D
À hơn chục năm sau thì qua vài người mình cũng có dò la ra contact của bạn Chi và add fb của bạn ý, Chi cũng nhận ra mình ngay, tuy nhiên tình bạn online cũng không duy trì được lâu vì không có gì để gắn kết ngoài lá thư bị mọt ăn từ đời nào.
Người bạn mình gửi thư thứ 3 là kéo dài lâu nhất, từ năm lớp 7 tới hết lớp 12. Những lá thư đều đặn xếp dày dần đến chật cả chiếc hộp bí mật vốn là vỏ hộp điện thoại thông tin của bố. Cô bạn đó tên là Nguyễn Thị Hòa ở Quảng Ngãi. Hòa có một cô em song sinh, một anh trai và một chị gái. Theo lời Hòa thì anh chị của bạn học rất giỏi và được nhiều người biết đến. Bố Hòa làm trong xí nghiệp nghiền sàng đá phục vụ trong đường sắt. Sự trùng hợp ngẫu nhiên không có chủ ý vì bố mẹ mình cũng là người trong ngành. À quên về địa chỉ của Hòa thì hồi đó trên báo Khoa Học Đời Sống có cuộc thi dài kỳ của nhãn hàng P/S, đại ý họ có đăng một bài ngắn các kiến thức về vệ sinh răng miệng rồi phía dưới là mấy câu hỏi mà câu trả lời nằm hết trong bài trên. Độc giả trả lời gửi về báo, số báo sau sẽ có danh sách 10 độc giả nhận được phần thưởng của nhà tài trợ. Mình lấy địa chỉ của Hòa trong danh sách đó. Về sau mình cũng tình cờ nhận được combo phần thưởng này dù không tham gia (hoặc có thể bố mình đã tham gia hộ :D ), combo phần thưởng chủ yếu là bàn chải, kem đánh răng, một cái xúc xắc và một tờ giấy vẽ sa hình để chơi, cuối cùng là một cái ba lô P/S được may rất cẩu thả.
Nói về nội dung những lá thư giữa mình và Hòa trong suốt 6 năm phổ thông, có thể nói là theo nghĩa một tình bạn trong sáng được sự hậu thuẫn từ hai bên gia đình. Nói là hậu thuẫn bởi lẽ cả hai đều lấy địa chỉ nơi bố làm việc để gửi thư, địa chỉ của Hòa là "Ng Văn Cảnh, tổ nghiền sàng, xí nghiệp đá Mỹ Trang", buồn cười ở chỗ có lần mình đã ghi nhầm thành "Ng Đức Cảnh, tổ nghiền sàng, xí nghiệp đá Nghĩa Trang" làm thư đi lòng vòng cả tháng mới tới người nhận. Còn địa chỉ của bố mình thì lại cực đơn giản và ngắn gọn, tới giờ mình vẫn thấy tự hào về điều đó, địa chỉ thư chỉ có "Ng Hồng Vân, công ty abcxyz Bắc Giang". Địa chỉ này chỉ bao gồm tên người nhận và tên công ty nhưng chưa bao giờ bị thất lạc thư cả.
Mình thường viết thư cho Hòa để kể về cuộc sống, học hành, vì cùng tuổi, cùng chương trình học nên thỉnh thoảng lại trao đổi với nhau những bài toán khó, mấy câu đố vui, kể chuyện gia đình. Đến Tết là đi mua thiệp chúc mừng năm mới về nắn nót viết rồi gửi, nhiều khi gửi phong bì to to tí lại dán thêm cái tem nữa cho chắc...nghĩ lại thấy vui vui.
Học hết PT thì mình xuống HN học, Hòa cũng vào SG nên địa chỉ không cố định, với lại đã sang thời chat Yahoo nên thỉnh thoảng lên mạng nói chuyện với nhau chứ không gửi thư nữa. Nhưng cũng chính vì thế mà tình bạn nhạt dần, những câu chat không đầu không cuối không níu kéo tình bạn phương xa được lâu, cũng có lần mình chủ động gọi đt hỏi han chuyện trò nhưng hình như đó là lần cuối cùng liên lạc, cũng phải 7 năm rồi.

Thứ Sáu, 27 tháng 3, 2015

Mua laptop mới

Vợ đang dùng 2 cái laptop, 1 cái SS mua tiền cty, mình chọn từ dạo chưa tách cty, 1 cái Lenovo T61 chuyển từ cty bên TS sang. Nói chung 1 con chạy chậm, 1 con ko chậm lắm nhưng thỉnh thoảng cũng đơ đơ. Tuần trước đã thống nhất là mua con tầm 10-12tr, cấu hình tốt, chạy nhanh rồi nên mình chọn con Folio này.
Mới đầu định chọn Thinkpad cơ, nhưng máy còn bảo hành, có đèn phím, cấu hình tốt hiếm quá, giá máy mới thì khá là cao, từ 20tr, định nhờ ship nhưng thấy cũng ko ổn lắm, hải quan dạo này làm rất căng.
HP Folio 9470m này mua ở Thin king, căn bản cũng tại máu quá nên ko tìm hiểu kỹ, tính mình nó thế. Thấy có lô máy Folio về, nhìn cũng đẹp, cấu hình tốt, đèn phím nên qua xem luôn kẻo máy ngon bị chọn hết còn máy lởm thì cũng chán. Mua về thì vợ bảo phân giải màn hình chẳng khác gì con SS, đòi đổi. Ơ, đã thống nhất từ trước là mua thêm cái LCD 24inch để mở rộng làm cho thoải mái còn gì? chán chả buồn nói. Được cái sau khi dùng 1 ngày thì vợ ko đòi đổi nữa (dù mình đã chủ động gọi cho thằng ku bán hàng thương lượng đổi hàng mất chút tiền). Có thời gian vọc vạch thì mới thấy con Folio này có options màn hình lên 1600*900 nhưng chỗ mình mua nó ko có, lại còn giảm ổ SSD từ 160 xuống còn 120Gb nữa, hôm đó mua chưa tìm hiểu hết cấu hình đầy đủ của nó ra sao.
À cái lúc chọn máy thì nó bưng 5 con ra, mình soi thì thấy hầu như con này cũng bị xước xát không ít thì nhiều, con đẹp nhất thì có khách chọn rồi, con thì đầu cắm usb bị tróc sơn, con thì lỗ cắm nguồn vỡ nhựa, có con bị mẻ mất 1 miếng nhựa gần nắp pin mới kinh. Chắc mấy con đó sau phải giảm giá ít nhiều thì mới bay được.
Được cái con Folio này có sẵn Win8.1 và Win7, dùng tiện, ổ SSD nên khởi động rất nhanh, muốn nâng cấp lên 8Gb RAM mà nó k có sẵn, bảo mấy hôm nữa có thì em cho người qua lắp cho anh, vậy mà chờ cả tuần nay ko thấy nó qua, gọi đt thì bảo anh nhắn cho em địa chỉ, nhắn địa chỉ xong chờ hai hôm ko thấy ý kiến gì, mk.

Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

Ký sự đi khám bệnh

Đêm qua mải chat chit nghịch máy mới mua mãi 2h mới đi ngủ, 4 rưỡi đang mê mệt thì thấy mẹ vào lay chân, linh tính có gì khác lạ mới gọi mình giờ này, ra phòng khách thấy mẹ nhăn nhó kêu đau bụng, mồ hôi đầm đìa, bà bảo đau từ 3h, đau lâu quá chịu không được nên mới gọi mình. Chờ một lúc khoảng 20 phút thấy mẹ vẫn vật vã, hết nằm sa-lông lại xuống thảm nên gọi điện thoại cho bố biết rồi gọi X dậy, thông báo tình hình và đưa bà đi viện.

Tới viện quãng gần 5giờ, khá vắng vẻ, vào phòng cấp cứu lần đầu tiên, phòng có 3 người, 2 y tá và một bác sĩ. Bảo mẹ nằm lên giường bệnh rồi nghe bác sĩ hỏi han vài câu cơ bản: Đau ở đâu, bao lâu rồi, có biểu hiện gì khác không? (nôn, đi ngoài, chóng mặt...) Vài thông tin để ghi vào bệnh án và nghe bác sĩ chỉ định đi chụp X-Quang và siêu âm.

Sau đó là màn đóng tiền khám cấp cứu và chiếu chụp, hết gần 500k vì không có bảo hiểm. Cầm tờ phiếu chỉ định đi vòng ra tít đằng sau, qua khu vực căng tin và khu xếp hàng khám bệnh, thấy mới hơn 6h mà đã có khoảng 2-30 người ngồi chờ xếp hàng lấy số khám bệnh rồi, chuyện trò râm ran cả. Khu chụp X-Quang có cồng sắt ngăn ở ngoài, bấm chuông và chờ người ra mở cửa. Khoảng 2-3 phút sau có một anh nói giọng Nghệ An mặc quần dài áo phông đeo khẩu trang ra mở, giọng điệu cụt lủn, mình đưa tờ chỉ định chụp X-Quang ra xong giật luôn tờ chỉ định siêu âm mình đang cầm, bảo "không đưa luôn để tí bấm chuông lần nữa à?" đệch, đây là khu chụp X-Quang chứ có phải khu chụp siêu âm đâu mà biết là đưa?

Chụp X-Quang xong thì vòng ra cửa ngoài sát khu xếp hàng chờ khám bệnh để siêu âm, lại bấm chuông và chờ vì mấy điều dưỡng viên giờ này chắc toàn say giấc cả, siêu âm xong có kết quả X-Quang luôn, cầm cả hai quay về phòng cấp cứu khi trời đã hửng sáng.

Mẹ vẫn đau lắm nhưng cố gắng đi, về phòng lại nằm chờ, ông bác sĩ khoảng 45-50 tuổi xem kết quả chiếu chụp xong lại y/c lấy máu xét nghiệm, ra đóng tiền (hết gần 500k nữa) rồi ngồi chờ, thấy em y tá trẻ ra lấy máu rồi tiêm cho mẹ một mũi thuốc gì đấy mà mình quên không hỏi, thấy mẹ bảo rất buốt. Tiêm xong vào phòng trong nằm chờ, phòng trong có 6 giường thì kín cả, vừa có một người ra nên bảo mẹ vào nằm cho thoải mái.

Đồ đạc ở đây tương đối bẩn và cũ kỹ. Một phần vì đã sử dụng lâu, phần vì người đến khám ở đây nhiều người thuộc tầng lớp lao động nên không sạch sẽ và cũng thiếu ý thức nên hay làm bẩn chăn ga. Người nào kỹ tính thì mang theo chăn nhà chứ hạn chế dùng đồ của viện, như thế có vẻ yên tâm hơn nhưng đồ nhà thì làm gì được vô trùng?

Từ lúc lấy máu là hơn 6giờ tới lúc có kết quả máu là khoảng 8h15, rồi chờ thêm nửa tiếng nữa mới được đọc kết quả vì các bác sĩ giao ca, rồi buổi sáng quá đông người vào khám cấp cứu, người già, người nhà và người bị tai nạn, toàn những trường hợp cần ưu tiên cả. Hỏi tới 2 lần mới được để ý tới. Đến lúc nghe kết luận của bác sĩ mà đến nản, bác sĩ bảo mẹ mình bị rối loạn tiêu hóa và yêu cầu sau có thời gian đi nội soi đại tràng cho yên tâm. Rõ ràng những triệu chứng đó không phải là rối loạn tiêu hóa, rồi sau đó yêu cầu đóng thêm hơn 50k tiền phụ trội gì đấy...

Chuyện ngoài

1, Một cậu thanh niên chắc chạc tuổi mình hoặc trẻ hơn bị đau ruột thừa vào sau mẹ mình một lúc, khám bác sĩ chẩn đoán 90% đau ruột thừa, thử máu nữa là xác định mổ, thấy nằm đau vật vã, lăn lộn, đến khổ. Y tá hỏi bệnh án thì thấy khai là làm ở nhà hàng, không có bảo hiểm. Sau đỡ đau thì thấy bàn với cậu đi cùng để tính vay người nọ người kia tiền mổ ruột thừa, mất 3tr thì phải. Khổ, thanh niên vốn không hay tích lũy, làm lương lại thấp, không phúc lợi xã hội, quê lại ở tỉnh, cậu bạn chạy vạy mãi tới hơn 8h mới vay được tiền để làm thủ tục mổ. Bác sĩ trực ca sáng tầm 30-35 tuổi liên tục nhắc đóng tiền làm thủ tục với giọng chả vui vẻ gì. Đến lúc cậu bạn mang tiền vào đang làm thủ tục nhập viện thì cậu kia đang nằm ngồi bật dậy, hớn hở bảo bác sĩ ơi em hết đau rồi, sung sướng tưởng không phải mổ nữa, cậu bạn cũng mừng ra mặt, bác sĩ nhẹ nhàng giải thích: Đau ruột thừa thì lúc đau lúc không, lúc đau thì sợ nó bục ra nguy hiểm tới tính mạng thôi còn thì chắc chắn phải mổ.

1, Ông cụ khoảng hơn 80 tuổi vào viện khoảng 7 giờ sáng cùng con trai và con gái, nôn liên tục. Sau khi bác sĩ yêu cầu đóng tiền các thủ tục chỉ định thì cô con gái khoảng 40-45 đó ra đóng tiền, miệng không ngớt than vãn với bà thu tiền, trách móc "vợ và con trai ông ấy" - theo lời chị ta, không thèm ra phường lấy thẻ bảo hiểm y tế cho ông ấy, để giờ chị ấy phải trả triệu rưỡi tiền viện phí.