Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2015

Giấc ngủ trưa

Chắc hẳn trong ký ức tuổi thơ của bạn nào cũng có những kỷ niệm về giấc ngủ trưa, nhất là những ngày hè oi ả. Trong ký ức của tôi về giấc ngủ trưa thời đó là tiếng ù ù của máy bay MIG, những chiếc máy bay trong biên chế của Trung đoàn 927 cứ chọn những buổi trưa nè nắng gắt để tập luyện. Thường là một chiếc bay, đôi khi hai chiếc bay cạnh nhau ngang qua bầu trời xanh ngắt tạo ra những tiếng ù kéo dài, tiếng ù ù đó rất đặc trưng mà mãi về sau này ra ngoài xã hội tôi cũng chưa từng nghe được âm thanh nào tương tự thế.
Tính rộng ra thì giấc ngủ cả trưa lẫn tối thời thơ ấu của tôi tại nơi có thể nói là ồn nhất thế giới này luôn bị đánh thức bới những thứ âm thanh mà người không quen hẳn sẽ cực kỳ khó chịu. Này nhé, mùa hè là tiếng máy bay MIG cất cánh rít chói tai, tiếng ù ù khi nó làm vài vòng trên trời. Máy bay bay suốt buổi chiều, nhiều khi bay cả buổi tối nữa. Tiếng tàu hỏa còi, tiếng bánh sắt kêu kình kịch khi lăn qua khớp nối ray. Tiếng còi xe, những đoàn xe tải nối đuôi nhau chở dưa, lợn, nông sản lên Lạng Sơn và mang đồ điện tử, hoa quả TQ về xuôi. Xe tải chạy nhiều vào ban đêm, đôi khi tôi bị đánh thức không phải vì tiếng ồn mà vì ánh đèn pha dọi qua cửa sổ. À thỉnh thoảng còn những lần tỉnh giấc khi đoàn tàu hàng dài quá, những tiếng kình kịch đều đặn tạo thành thứ âm thanh mô-nô-tôn tới mức dù đã quá quen tai nhưng vẫn cảm thấy khó chịu mà tỉnh giấc.
Ấn tượng nhất với tôi là những tiếng ồn từ đơn vị pháo phòng không, thật may mắn là những tiếng ồn đó không nhiều, mà phải gọi là tiếng nổ mới chính xác. Đó là những mùa diễn tập mà sư đoàn 3 tập hợp các đơn vị phòng không lại tại một bãi đất trống, căng lều bạt, bày trận địa phòng không, bắn đạn (gần) thật. Dù là gần thật nhưng tiếng đạn cùng ầm, uỳnh nghe như tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cái đơn vị phòng không cách nhà tôi trăm mét cũng có lần thử bắn loại đạn này, uỳnh một cái mà thằng nhóc như tôi muốn té xỉu, lá cây rơi lả tả và con chó thì hoảng sợ chạy rúc vào gầm giường.
Giờ khi đã chuyển đến sống tại chung cư một thành phố đông đúc, tiếng ồn từ nhà máy ngay cạnh kêu o o suốt ngày đêm đôi khi vừa làm tôi khó chịu, vừa cảm thấy nhớ những tiếng ù ù thuở xưa. Tiếng o o này như tiếng con muỗi vo ve bên tai 24/24, con muỗi còn tìm cách tiêu diệt được chứ tiếng ồn từ nhà máy thì chịu, chỉ có cách đóng cửa, bật điều hòa để tiếng ồn đó giảm bớt đi mà thôi. Còn tiếng ồn thuở bé, nó thoắt đến, thoắt đi như những cơn mưa rào mùa hạ, để lại những mùi ngai ngái của đất mà cả đời không thể nào quên...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét